Trường tiểu học Trung Tuyển mở nhiều lớp học hè,
thu học phí với danh nghĩa là học thêm. Vì vậy dù đang trong kỳ nghỉ hè, cổng
trường vẫn vô cùng náo nhiệt.
Diêu Ngạn tìm một chỗ mát mẻ, mở túi vải, bày tượng ra bán. Cô để màu nước và
cọ tô bên cạnh, kêu Diêu Yên Cẩn dựng ghế lên ngồi, bốc một nắm hạt dưa đưa cho
chị.
Diêu Yên Cẩn ăn hạt dưa đến mức khát khô cả cổ, sau đó quay qua hỏi Diêu Ngạn
bây là giờ mấy giờ. Diêu Ngạn nhìn đồng hồ, nói: “Gần mười một giờ! Lát nữa học
sinh tan trường, chị em mình sẽ có việc làm”.
Diêu Yên Cẩn gật đầu một cách chán chường.
Chuông tan học vang lên đúng giờ. Mặt trời đỏ rực chiếu xuống, mặt đất trở nên
bỏng rát, nắng rọi tới chỗ Diêu Ngạn bày hàng, cô bèn dời nó sang chỗ râm mát.
Học sinh ùa ra ngoài cổng trường tìm sạp hàng nhỏ quen thuộc, bắt đầu cầm cọ
lên tô.
Diêu Ngạn mồ hôi đầm đìa mời chào các vị thượng đế nhỏ tuổi, cô đặt mấy mẫu
tượng mới ra trước nói: “Mấy mẫu này mười tệ một bức, các em tô màu xong sẽ đẹp
hơn nữa!”.
Mấy cô cậu học sinh có mới nới cũ, lập tức bỏ mấy bức tượng đang tô dở một nửa,
chuyển sang tô mấy mẫu mới.
Tô tượng không mất tiền nên đa phần học sinh chỉ đến tô chứ ít khi bỏ tiền ra
mua, thế nhưng hôm nay tượng lại bán rất chạy. Không biết có phải do mẫu mới
hấp dẫn hơn không, mà mấy cô cậu học sinh sau khi tô xong đều không nỡ để lại.
Một học sinh hào phóng móc năm mươi tệ ra nói: “Em muốn mua cái này!”.
Diêu Ngạn cười tươi nhét tiền vào ống tiết kiệm, lấy tiền lẻ trong chiếc hộp
khác trả lại cho cậu bé. Một mình cô bận rộn, xoay xở không kịp, Diêu Yên Cẩn
cũng giúp một tay. Chị phụ trách giao tượng, thỉnh thoảng có tiền to thì sẽ đưa
cho Diêu Ngạn, lấy tiền lẻ từ Diêu Ngạn để trả lại.
Một chiếc xe ô tô chầm chậm chạy trên đưòng, tài xế ngó đầu ra ngoài cửa sổ,
nhìn quanh một lượt. Ai ai cũng vội vã, xe đạp điện lướt qua vèo vèo, chỉ có
trước cổng trường tiểu học là tập trung một nhóm người, ông ta nói với người
ngồi sau: “Sếp Thẩm, tôi tới đó hỏi thăm”.
Thẩm Quan nhắm mắt, day day ấn đường ậm ừ đồng ý. Nghe cửa xe đóng lại, anh ta
mới mở mắt nhìn lướt xung quanh một lượt.
Tài xế đi về phía đám đông đang tụ tập ngoài cổng trường tiểu học. Gặp Diêu
Ngạn, ông ta hỏi: “Xin hỏi đường đến khu khai phá đi như thế nào? Tôi thấy cây
cầu đằng kia đã gãy, hình như không đi được nữa”.
Diêu Ngạn trả lại tiền thừa cho một học sinh, rồi nhanh nhẹn đáp: “Chú chạy tới
con hẻm nằm cạnh đầu cầu”. Cô miêu tả đại khái, tài xế lập tức hiểu ý.
Tài xế nói cảm ơn cô. Trông thấy Diêu Ngạn mồ hôi nhễ nhại, gò má phơi nắng đến
đỏ gay, ông ta cúi nhìn, móc tiền mua một bức tượng.
Học sinh chen nhau mua hàng, đông đến nỗi Diêu Yên Cẩn cảm thấy xây xẩm mặt
mày, không phân biệt nổi giá cả và mẫu mã các bức tượng. Học sinh chỉ bức nào
cô liền lấy bức đó. Tài xế chỉ đại một bức, cô cũng không nhìn đến, đưa ngay
ống tiết kiệm cho ông ta.
Ô tô lăn bánh đến con hẻm mà Diêu Ngạn chỉ dẫn. Chạy qua cây cầu gãy, tài xế
nói thầm: “Cầu như vậy mà cũng gãy, không biết chừng nào mới sửa xong”. Xe tiến
vào con hẻm chật kín xe cộ qua lại, ách tắc hơn mười phút mới thoát ra được.
Lát sau, họ đã đến được khu khai phá.
Thẩm Quan chỉnh lại quần áo bước xuống xe, Tổng giám đốc nhà máy nước giải khát
đã đợi sẵn ở bên ngoài. Sau một hồi khách sáo, ông ta gợi chuyện: “Trời ơi, tôi
quên dặn trước. Cây cầu đó sập từ năm ngoái, gần cả năm rồi chính phủ chưa cho
người tới sửa, xe chỉ có thể đi đường vòng”.
Tưởng Nã bước ra khỏi nhà máy nước giải khát, Tổng giám đốc gọi anh lại giới
thiệu: “Đây là cháu tôi, nó quản lý một công ty vận tải”.
Tưởng Nã dừng chân, gật đầu với Thẩm Quan nhưng anh ta đi im lặng, để tay trong
túi quần.
Thẩm Quan thờ ơ theo Tổng giám đốc đi vào nhà máy. Tài xế đứng phía sau bất
chợt hét lớn.
Thẩm Quan cau mày, xoay người nhìn tài xế. Thấy ông ta ngạc nhiên nhìn bức
tượng, anh ta nói với vẻ không vui: “Gì vậy?”.
Tài xế lắc bức tượng, nói giọng kinh ngạc: “Tôi nhìn qua khe hở thấy trong này
có tới mấy trăm tệ, giật bắn mình!”.
Diêu Ngạn dọn hàng về nhà. Đang ăn trưa, cô như sực nhớ ra chuyện gì đó, vội
buông đũa đi lấy túi để tượng. Lục lọi một hồi, cô hỏi Diêu Yên Cẩn: “Chị, ống
tiết kiệm đâu?”.
Diêu Yên Cẩn chỉ túi nói: “Không phải trong túi à?”.
“Không có.” Diêu Ngạn hỏi tiếp: “Chị có để quên ngoài cổng trường không?” .
Diêu Yên Cẩn nói không rõ. Cô không hề biết bản thân đã làm mất mấy trăm tệ
phải vất vả lắm mới kiếm được.
Thức ăn trên bàn nghi ngút khói nhưng Diêu Ngạn không có tâm trạng ăn uống, cô
dặn dò Diêu Yên Cẩn rồi hấp tấp chạy ra ngoài.
Cổng trường tiểu học Trung Tuyển còn thưa thớt vài người, cô quan sát khắp mặt
đất, lại đến hỏi thăm cửa hàng văn phòng phẩm bên cạnh, cuối cùng đành đi về
tay không.
Bà Diêu từ bệnh viện trở về. Sau khi nghe kể, bà tiếc của lên tiếng: “Biết
trước mẹ không mua gà, mới một buổi sáng mà đã đánh mất ngần ấy tiền!”. Bà nhìn
Diêu Yên Cẩn ngồi gục đầu trên ghế sofa, hỏi nhỏ Diêu Ngạn: “Chị con làm sao
vậy?”.
“Chị sợ mẹ con mình quở trách.” Diêu Ngạn nhíu mày: “Cũng không biết bỏ quên
chỗ nào, có lẽ bị người ta nhặt mất rồi. Con về nhà hỏi chị mấy lần mà chị ấy
cứ như vậy”.
Bà Diêu thở dài: “Thôi con, coi như mua một bài học. Sau này, mẹ với con phải
tự trông chừng ống tiết kiệm, đừng để nó giữ”.
“Không thể cái gì cũng chiều theo ý nó. Lần này, nó cũng tự biết sai, chắc
không ngang bướng nữa đâu.” Bà Diêu chỉ cặp lồng, nói tiếp: “Con mang cái này
đi rửa đi, mang vào bệnh viện kiểu gì cũng bẩn”.
Diêu Ngạn gật đầu, ôm cặp lồng vào nhà bếp.
Buổi chiều, cô nhóm bếp trước cửa nhà, bày khắp khoảng đất trống bên cạnh là
những bức tượng thạch cao vừa làm xong. Một đứa bé hàng xóm ngồi cạnh Diêu Ngạn
thèm chảy nước dãi, len lén đụng tay vào mấy bức tượng. Diêu Ngạn cười giòn
tan: “Em lấy một bức mà chơi, lát nữa trả chị là được!”. Đứa bé reo lên sung
sướng: ”Em cảm ơn chị!” Rồi tóm lấy một bức, đứng dậy chạy đi.
Ông cụ hàng xóm mặc áo ba lỗ trắng quần đùi hoa để lộ da dẻ chảy xệ đang ngồi
hóng gió, ông giơ quạt hương bồ lên đập muỗi, cất giọng xa xăm: “Bé ba, cháu
tìm được việc làm chưa?”.
Diêu Ngạn đang chọc thông lỗ viên than tổ ong, cô ngước lên trả lời: “Tạm thời
vẫn chưa ạ, cháu đang chờ tin”.
Ông cụ phe phẩy quạt, nói tiếp: “Cháu ông vừa vào kênh Nam Giang Sáu làm Tổng
biên tập, nó cũng mới tốt nghiệp đại học Nam Giang thôi. Nhưng lúc nó chưa học
xong tiến sĩ đã có lãnh đạo tìm đến rồi!”.
Diêu Ngạn vừa làm vừa phụ họa theo: “Cháu ông giỏi mà. Tết năm ngoái gặp chị
ấy, cháu đã thấy chị ấy lợi hại rồi”.
Nghe Diêu Ngạn nói vậy, ông cụ sướng rơn người, tiếp tục khoe khoang: “Cũng
không lợi hại gì, tiền lương hơn mười nghìn mà thôi. Chồng nó cũng tàm tạm, làm
về…” ông cụ nhíu mày, ra chiều suy tư: “Chính là mấy thứ đồ hộp bây giờ chúng
ta hay thấy trên ti-vi ấy. Đấy, chồng nó làm Giám đốc ở công ty đó nên lương
mới cao”.
Diêu Ngạn ậm ừ cho qua, tất cả tâm tư của cô đều dồn hết vào trong nồi. Nấu gần
xong, cô nhấc nồi lên, đổ chất lỏng sền sệt màu trắng vào khuôn.
Bà Diêu ở trong nhà nghe thấy đoạn đối thoại sầm mặt tức tối, bà dựa cửa nhìn
ra ngoài, nói nhỏ với Diêu Ngạn đang loay hoay: “Con nói chuyện với ông già kia
làm gì? Chốc nữa, ông ta lại đi khua môi múa mép với hàng xóm”.
Diêu Ngạn mỉm cười, cô không quay đầu lại, chỉ tập trung nhìn những bức tượng
từ từ thành hình, cô đáp lời bà Diêu: “Nếu con không nói, ông ấy lại tưởng con
chột dạ”.
Bà Diêu nghiến răng nghiến lợi dạy dỗ: “Con nói xem, tập đoàn lớn tốt thế mà cứ
khăng khăng đòi về quê. Trung Tuyển đào đâu ra công ty, toàn nhà máy với nhà
máy, con tính làm công nhân hay sao!”. Bà càu nhàu: “Lúc trước thi nghiên cứu
sinh kết quả tốt như vậy mà lại đòi đi tìm việc làm, kiếm được bao nhiêu tiền
chứ!”.
Cuối cùng Diêu Ngạn cũng chịu thua. Cô xoay người đẩy bà Diêu vào nhà, gọi Diêu
Yên Cẩn ra giúp, lúc này bên tai mới im ắng trở lại.
Hoàng hôn buông xuống, bà Diêu bỏ tượng vào túi đựng, chuẩn bị ra công viên bên
sông bán hàng. Bà đẩy việc đi đên bệnh viện cho Diêu Ngạn: “Con mua ít hoa quả
đến thăm họ rồi về. Vài ngày nữa, cô con rảnh sẽ đến sau”. Bà dặn thêm Diêu
Ngạn: “Tiền để cô con đưa. Nếu bố con ngờ nghệch đòi chịu trách nhiệm, con nhớ
cản lại”.
Diêu Ngạn nhíu mày, cô không đồng tình với bà Diêu. Bà Diêu nói tiếp: “Hai tài
xế trước gây tai nạn cũng cô con bồi thường. Chuyện này để chủ giải quyết là
đúng, đừng vì bà con họ hàng với nhau mà không phân biệt rõ ràng, cái nào ra
cái đó”.
Diêu Ngạn ứng phó qua loa. Tắm rửa xong xuôi, cô cũng rời khỏi nhà.
Ngoài cổng bệnh viện có nhiều hàng bán hoa quả, chiếm gần nửa con đường. Quản
lý đô thị tới càn quét, đuổi mấy người bán hàng sát vào lề. Diêu Ngạn hấp tấp
chọn nho và dưa hấu xách vào bệnh viện.
Trong bệnh viện nồng nặc mùi thuốc hòa lẫn với mùi thức ăn. Diêu Ngạn đẩy cửa
vào một phòng bệnh, người bị thương nằm trên giường đang nói chuyện bỗng im
bặt.
Diêu Ngạn cười nói ríu rít: “Cô chú, cháu mua ít hoa quả đến thăm anh”.
“Cháu khách sáo thế làm gì.” Người kia miệng nói còn chưa hết lời tay đã đưa ra
cầm lấy túi hoa quả. Tán gẫu một hồi, đối phương nói: “Ngày mai, cô chú định
cho nó chụp cộng hưởng từ. Tim nó không khỏe, có thể phải khám tổng quát. Hôm
nay, chủ nó tới bảo thế này sẽ làm lỡ công việc, nó có khả năng bị đuổi!”.
Diêu Ngạn cố tình phớt lờ khúc sau, cô niềm nở mở miệng: “Vâng, phải kiểm tra
đầy đủ cho anh chứ ạ, cháu cũng rất lo cho sức khỏe của anh ấy”.
Đúng lúc bác sĩ đi vào kiểm tra vết thương, Diêu Ngạn tiện thể hỏi thăm: “Bác
sĩ, sức khỏe của anh tôi thế nào rồi? Tim anh ấy không khỏe, tôi sợ vết thương
trở nặng”.
Bác sĩ ngớ ra, chê Diêu Ngạn không biết gì: “Chỗ nào, chỗ nào? Hôm qua đã khám
tổng quát rồi còn gì. Tim rất khỏe, gì mà vết thương nặng hơn với nhẹ đi, tầm
phào! vết thương cỏn con thôi. Lo lắng thì cứ bỏ tiền ra mà kiểm tra lần nữa!”.
Diêu Ngạn ngoái đầu, thì thầm với đối phương: “Bác sĩ bây giờ, thái độ càng lúc
càng tệ. Cô chú cần làm gì thì cứ làm đi ạ. Ngày mai, chúng ta lại khám tổng
quát, ai biết mấy lời này của bác sĩ có chuẩn hay không!”.
Họ ngượng chín mặt, gượng cười rồi lảng sang chuyện khác.
Tưởng Nã đứng bên ngoài nãy giờ, nghe Diêu Ngạn nói, anh lướt nhìn khuôn mặt
xám xịt của bác sĩ bằng ánh mắt hả hê. Anh mỉm cười, gọi to: “Trần Lập, có việc
cần tìm chú đây, ra đây đi”.
Trần Lập quay đầu lại, nhìn thấy Tưởng Nã, nụ cười mới hiện lên trên gương mặt
anh ta.
Hai người đi vào phòng làm việc, Tưởng Nã chỉ về phía Hứa Châu Vi đang ngồi co
ro trên ghế, nói: “Chắc do thời tiết nóng bức, vết thương của cậu ây bị hở”.
Trần Lập vén áo Hứa Châu Vi lên xem bụng anh ta: “Không sao, để em kê cho cậu
ấy ít thuốc”. Kê đơn thuốc xong, Trần Lập hỏi: “Anh tới bệnh viện làm gì? Đích
thân đưa Tiểu Hứa đi?”.
Tưởng Nã gảy thuốc lá, trả lời: “Không phải, anh có chút việc ở khu khai phá”.
Hai người nói chuyện thêm một lúc, Tưởng Nã và Hứa Châu Vi mới ra về. Đi ngang
qua một phòng bệnh, ánh mắt của Tưởng Nã vô thức dừng lại ở phía trong. Thấy
Diêu Ngạn tươi cười ăn dưa hấu, trò chuyện rôm rả với ba ngươi đối diện, anh
cười nhạt, thu lại tầm mắt.
Vấn đề việc làm của Diêu Ngạn thường bị hàng xóm bàn ra tán vào rốt cục cũng có
hồi âm. Sau khi nhận được điện thoại báo tin, cô hớn hở ra mặt. Nồi nước trên
bếp sôi sùng sục, Diêu Yên Cẩn bắc xuống, quay sang hỏi em gái: “Có chuyện gì
mà vui vậy em?”.
Diêu Ngạn đổ nước nóng ra, nhanh tay xào thức ăn trong một chiếc nồi khác, cô
cười đáp: “Em tìm được việc rồi. Sang tuần em đi làm”.
Diêu Yên Cẩn cũng cảm thấy vui lây, mừng rỡ reo lên: “Hay quá!”.
Diêu Ngạn cười nhìn chị. Suy nghĩ một lát, cô móc tiền đưa cho chị: “Chị đến
quán ăn ngoài ngõ mua một hộp thịt xào, tối nay nhà mình thêm món”. Diêu Yên
Cẩn cầm tiền nhìn nhìn, Diêu Ngạn nói: “Đây là hai mươi tệ. Thịt xào mười tám
tệ, chị bảo chủ quán trả lại chị hai tệ. Nhớ lấy tiền thừa”.
Diêu Yên Cẩn gật đẩu, miệng không quên làu bàu bất mãn: “Chị biết đây là hai
mươi tệ”.
Buổi tối, bà Diêu từ bệnh viện trở về. Nghe Diêu Ngạn báo tin, bà cất giọng hăm
hở: “Cuối cùng thì con đã tìm được việc làm rồi! . Nhưng khi hỏi đến chuyện
lương bổng, niềm vui của bà xẹp xuống: “Mới đi làm là ít vậy đấy! Biết thế hồi
đó mẹ kêu con học báo chí, làm biên tập cho đài truyền hình”.
Diêu Ngạn lại không hề thấy lương thấp. Cô gắp thịt vào bát bà Diêu, dỗ ngon dỗ
ngọt bà. Diêu Yên Cẩn tranh thủ giành công: “Thịt này là con tự đi mua! Chủ
quán nói thịt rất tươi, mới nhập trưa nay”.
Bà Diêu khen: “Ừ, thịt ngon!”.
Diêu Yên Cẩn cắn đũa, cô cười híp mắt. Ăn uống xong xuôi, cô chào một câu, thay
một chiếc váy xinh xắn rực rỡ rồi lao đến phòng khiêu vũ. Diêu Ngạn cản không
được, đứng ngay cửa gọi Diêu Yên Cẩn nhưng đã không còn thấy bóng dáng chị đâu
nữa.
Thím nhà bên đang đổ nước bẩn ra đường, “Ào” một tiêng đã thấy nước bẩn thấm
ướt mặt đường, nhìn thấy Diêu Ngạn đang chuẩn bị xoay người đi vào nhà, liền
gọi: “Diêu Diêu, chị cháu lại đi nhảy à?”.
Diêu Ngạn đáp “Vâng” một tiếng, bà liền nhíu mày lo lắng nói: “Cháu cũng biết
đầu óc chị cháu không nhanh nhạy. Tối muộn mấy ngày trưóc, bác thấy nó cùng một
người đàn ông tầm hơn bốn mươi tuổi rời khỏi phòng khiêu vũ. Hai người dựa sát
nhau thủ thỉ tâm sự, cũng không biết có quen nhau hay không. Cháu phải trông
chừng chị thật kỹ, dù gì chị cháu cũng xinh xắn, rất dễ bị lừa!”.
Diêu Ngạn giật nảy người vội vã nói cảm ơn. Bước vào, cô lưỡng lự một lúc, rồi
viện cớ đi ra ngoài.
Ngoài cửa phòng khiêu vũ có hai quầy bán đồ nướng ngun ngút khói khiến đêm hè
oi ả càng trở nên nóng bức. Diêu Ngạn tới gần quầy hàng, đưa tay lau mồ hôi đầm
đìa trên cổ. Cô chưa từng đến phòng khiêu vũ nên cảm thấy không quen. Đặt chân
qua cánh cửa tối màu, cô nghe loáng thoáng giai điệu nhạc blues. Vài người
trung niên quàng vai bá cổ loạng choạng dìu nhau bước đi. Bắt gặp Diêu Ngạn,
mắt một người đàn ông sáng rực, say đắm nhìn cô không nỡ rời đi.
Trong hành lang nhỏ xíu chật hẹp, Diêu Ngạn đành vờ như không biết, cô nhíu
mày, nghiêng người đi qua tỏ thái độ kiêu căng khiên ông ta “Hừ” một tiêng đầy
tức tối, lảo đảo bước ra ngoài.
Diêu Yên Cẩn đứng giữa sàn nhảy giống thập niên năm mươi, sáu mươi. Trước mặt
Diêu Yên Cẩn là một người đàn ông khoảng gần bốn mươi, đang ôm cô xoay vòng.
Diêu Ngạn ngó quanh một vòng, chỉ có chiếc bàn trong góc còn trống. Trên đó đặt
một chiếc ly nhưng không có người, cô điềm tĩnh đến ngồi xuống, trốn trong bóng
tối quan sát Diêu Yên Cẩn.
Một chỗ khác, Tưởng Nã nhận túi giấy từ tay chủ phòng khiêu vũ. Anh cầm áng
chừng chốc lát. Đang định quay người đi, chủ phòng khiêu vũ ngăn anh lại nói:
“Anh Nã, nghe nói anh lái xe tải ở Lý Sơn?”.
Tưởng Nã im lặng, nhướng mày nhìn ông ta. Chủ phòng khiêu vũ cười ngượng ngập,
ông ta nói: “Tôi muốn hỏi anh có quen với cảnh sát giao thông không? Một người
bà con của tôi lái xe hàng chở quá tải bị cảnh sát chặn lại hai ngày trước. Bây
giờ làm nghề này, có chỗ nào mà không chở quá tải. Bà con của tôi bị giam xe,
tôi muốn tìm người gửi gắm”.
Tưởng Nã cười cười: “Được, ông tự mình chuẩn bị đi, ngày mai tôi sẽ thông báo”.
Anh mở cửa bước ra, nhìn thấy có người đã chiếm chỗ ngồi ban nãy của mình.
Người đó có gương mặt thanh tú, đôi mắt trong veo đang ngóng nhìn về một chỗ.
Đèn phòng khiêu vũ rực rỡ đủ màu rọi lên gương mặt cô không gợn vẻ tầm thường
thô tục như những kẻ khác, mà toát lên nét nhanh nhẹn, can đảm hệt như dưới ánh
nắng gay gắt ban ngày.
Diêu Ngạn nhìn đến mức mắt mỏi nhừ, cô chớp chớp vài cái, một chiếc bóng bất
thình lình ập tới. Diêu Ngạn ngạc nhiên ngước lên, cô giật thót tim nhìn, Tưởng
Nã đang cong cong khóe miệng chiếu đôi mắt sâu thẳm về phía mình. Lẩn đầu tiên
nhìn thẳng Tưởng Nã, cô phát hiện anh rất cao lớn. Khác với vẻ vô cảm khi anh
ngồi hoặc nhìn từ xa, cảm giác áp bức mà anh tạo ra chui vào lỗ chân lông của
Diêu Ngạn, khiên trái tim cô run bắn. Cô phát hoảng, vội vàng lui ra sau.
Tưởng Nã chống tay lên ghế, cúi người sát lại gần Diêu Ngạn. Nhìn từ xa giống
như anh đang ôm Diêu Ngạn. Hơi thở nam tính lượn lờ xung quanh, ánh mắt Tưởng
Nã sáng quắc nhưng anh lại trầm mặc, không lên tiếng.
Diêu Ngạn dán người vào lưng ghế, ngón cái bám vào tay vịn của ghế, cuộn tay
thành nắm đấm. Gần hai bên má của Diêu Ngạn là cánh tay ngăm đen chắc khỏe, túi
giấy vô tình sượt qua tai cô. Cô cứng người nhìn anh bằng cặp mắt đề phòng.
Trực giác mách bảo cô rằng, người trước mặt rất nguy hiểm. Gương mặt Diêu Ngạn
không kìm chế được mà đỏ bừng, cô căng thẳng nuốt khan.
Tưởng Nã bình thản nhếch miệng, áp người xuống thêm chút nữa. Ngay khi mũi anh
gần chạm mũi cô, anh ngừng ở tư thế nghiêng người, với ra sau lưng Diêu Ngạn,
trượt theo đường cong vô hình ngay eo cô.
Diêu Ngạn đầy cảnh giác, nín thở, ưỡn thẳng lưng.
Tưởng Nã đang cúi thấp người, cô mơ hồ nghe thấy âm thanh không rõ thoát ra từ
phía anh. Khi anh rút tay về, một cây bút máy đen chợt xuất hiện trên tay anh.
Anh kẹp đầu bút giữa hai ngón tay, lắc lắc trước mặt Diêu Ngạn. Diêu Ngạn trố
mắt nhìn, hơi thở tắc nghẹn trong khí quản từ nãy giờ mới có thể thoát ra, phả
lên vòm ngực người đàn ông trước mặt.
Tường Nã hạ thấp giọng nói: “Ban nãy, tôi đánh rơi cây bút ở đây”. Anh cúi đầu
chăm chú nhìn Diêu Ngạn, sau đó từ từ đứng thẳng người, mang theo cảm giác áp
bức vô hình.
Diêu Ngạn đỏ mặt tức giận liếc anh một cái, dời ánh mắt sang sàn nhảy.
Tưởng Nã bật cười, lần này âm thanh rõ ràng rót vào tai Diêu Ngạn. Diêu Ngạn
nhăn mặt quắc mắt lên nhìn thì Tưởng Nã đã thong dong xoay người bỏ đi.
Trên sàn nhảy đầy màu sắc, Diêu Yên Cẩn cười chúm chím, đôi lông mày mị hoặc,
cô e ấp trong làn váy xinh đẹp thướt tha. Người đàn ông trung niên đối diện
khom người thì thầm làm cô che miệng cười bẽn lẽn, gò má ửng hổng, sóng mắt
phong tình vô hạn, khác hẳn thường ngày.
Diêu Ngạn ngây người ra nhìn. Một niềm vui khó tả trỗi dậy trong lòng cô nhưng
khi nhìn đến người đàn ông trung niên bóng bẩy, to béo kia, cô tụt hết cảm xúc,
chỉ muốn lập tức nôn ra. Diêu Ngạn âm thầm trốn trong góc tối. Gần tới giờ Diêu
Yên Cẩn về nhà, cô đứng dậy, ra khỏi phòng khiêu vũ.
Diêu Yên Cẩn khoác tay người đàn ông trung niên rời khỏi phòng khiêu vũ. Âm
nhạc du dương lặng dần, ngọn đèn tù mù ngoài đường được thay thế bằng ánh sáng
đủ màu bên trong. Mọi thứ xung quanh trở nên yên tĩnh trong tích tắc.
Diêu Ngạn giơ cao xiên thịt nướng gọi Diêu Yên Cẩn: “Chị ơi!”.
Diêu Yên Cẩn nhìn qua, chợt sững người: “Diêu Diêu?”, cô ngay lập tức buông
cánh tay người đàn ông bên cạnh ra, thấp thỏm tiến về phía Diêu Ngạn, ướm hỏi:
“Sao em lại ở đây?”.
Diêu Ngạn cắn cánh gà nướng, đưa xiên thịt dê nướng cho chị: “Em thèm ăn, ra
đây mua cái này. Chị còn nhảy không?”.
Diêu Yên Cẩn cầm xiên thịt dê nướng gật đầu lia lịa. Người đàn ông trung niên
tiến lại gần nhìn Diêu Ngạn bằng ánh mắt si mê, ông ta hỏi Diêu Yên Cẩn: “Đây
là em gái Diêu Diêu của em?”.
Diêu Yên Cẩn trả lời “Vâng”, người đàn ông đó không kìm được lòng, miệng lẩm
bẩm nói: “Xinh thật!”.
Diêu Ngạn đang ăn cánh gà, bắt gặp biểu hiện này của ông ta, cô suýt nôn mửa.
Cô cau có mặt mày nói với Diêu Yên Cẩn: “Chị, chúng ta về thôi. Muộn quá mẹ sẽ
lo”.
Diêu Yên Cẩn gật đầu, chào tạm biệt người đàn ông trung niên, kéo Diêu Ngạn đi.
Đi được nửa đường, Diêu Ngạn thở không ra hơi đuổi theo Diêu Yên Cẩn: “Chị ơi,
đi chậm thôi!”.
Diêu Yên Cẩn đứng lại, băn khoăn cúi đầu vân vê làn váy.
Diêu Ngạn hỏi: “Chị làm sao vậy?”.
Diêu Yên Cẩn nhìn có vẻ khúm núm: “Diêu Diêu, em đừng nói mẹ biết”.
Diêu Ngạn nhíu mày, nói: “Tại sao không nói mẹ biết? Chú đó là bạn chị mới quen
à?”.
Diêu Yên Cẩn “Ừ” một tiếng, sửa lời Diêu Ngạn: “Không phải chú”.
Diêu Ngạn phì cười: “Người hơn bốn mươi, sao lại không phải là chú?”.
Diêu Yên Cẩn một lần nữa sửa lời em gái: “Năm nay, anh ấy chỉ mới ba mươi tám”.
Diêu Ngạn cười hết nổi, cô hỏi: “Lẽ nào chị thích người đàn ông đó?”.
Đầu Diêu Yên Cẩn gục xuống, ấp úng đáp: “Chị, chị thích anh ấy!”.
Diêu Ngạn xây xẩm mặt mày, cô không tưởng tượng nổi: “Chị thích?”.
Diêu Yên Cấn ngẩng đầu lên liếc Diêu Ngạn. Có lẽ giọng điệu thoáng cáu kỉnh của
em gái khiến Diêu Yên Cẩn không thể nhẫn nhịn, cô hằn học buông lời: “Dù sao đi
nữa em cũng đừng nói với mẹ” Rồi cất bước bỏ đi.
Diêu Ngạn đuổi theo hỏi, Diêu Yên Cẩn không trả lời.
Đến đầu ngõ, Diêu Ngạn vẫn tiếp tục kiên trì: “Chị, em không nói mẹ biết. Nhưng
hôm nào đó chị dẫn em đi gặp người ta để em tìm hiểu được không?”.
Diêu Yên Cẩn cực kỳ bất mãn: “Chị hiểu ý của em! Mọi người luôn miệng nói chị
ngốc, bây giờ chị quen bạn mà em cũng đòi xen vào. Chị nhất quyết không cho em
xen vào!”.
Trong lúc hai chị em tranh cãi, đằng trước có người gọi to: “Yên Yên?”.
Vừa nghe thấy giọng nói của ông Diêu, Diêu Ngạn vội kéo tay Diêu Yên Cẩn ra
hiệu cho chị đừng lên tiếng, làm như không có gì.
Ông Diêu khó hiểu hỏi: “Tại sao con cũng ở ngoài? Vừa rồi nói gì mà to tiếng
thế?”.
Diêu Ngạn vừa cười vừa nói: “Con thèm ăn thịt nướng nên chạy đi mua”. Cô đưa
mắt nhìn xe tải bên cạnh, hỏi ông Diêu: “Sao bố lại đỗ xe ỏ đây?”.
“Hết chỗ đỗ xe. Hôm nay xong việc sớm mà không tranh được chỗ, đã vậy hằng
tháng cô con còn phải đóng cả trăm tệ phí đỗ xe, tự nhiên lãng ph tiền vô ích.”
Ông Diêu cằn nhằn đi vào ngõ, nói chuyện làm ăn mấy ngày qua với Diêu Ngạn.
Thời gian này, công ty vận chuyển của Tưởng Nã chặn lấy lộ phí của rất nhiều xe
chở hàng hóa khiến toàn bộ thị trấn Lý Sơn đều bàng hoàng. Anh chỉ còn thiếu
mỗi bước xông vào nhà cướp đoạt của cải và vi phạm pháp luật nữa mà thôi. Một
đám người xăm rồng xanh hổ trắng đứng chắn ngay trung lộ Lý Sơn, nào có ai dám
đứng ra tranh cãi.
Ông Diêu vui mừng kể với Diêu Ngạn: “Nhưng may là chúng ta giao mốỉ vận chuyển
hàng hóa cho họ từ đầu, nếu không chắc cũng không thoát được”.
Diêu Ngạn lơ đễnh phụ họa, mạch suy nghĩ của cô vẫn dừng ở chuyện của Diêu Yên
Cẩn.
Ngày hôm sau, cô tới nhà máy lĩnh lương giúp Diêu Yên Cẩn. Một người hỏi cô:
“Phải rồi. Chị em tìm được đối tượng chưa?”.
Diêu Ngạn cười trả lời: “Vẫn chưa. Chị định làm bà mai se duyên cho chị em à?”.
Người kia cười cười xua tay. Chị ta kéo cô nói nhỏ: “Nhà máy có một anh chàng
mới đến làm. Anh ta chậm phát triển trí tuệ mức độ nhẹ giống chị em, nói chuyện
có hơi ngọng một chút nhưng hình thức không tồi, đứng với chị em nhìn xứng đôi
lắm. Chị em vốn xinh xắn, lại không thích làm việc trong nhà máy, suốt ngày ờ
nhà dọn hàng cũng không quen được đàn ông, chị nói đúng không?”.
Thấy thái độ của Diêu Ngạn lưỡng lự, chị ta cười nói không ngừng: “Chị không
nói chuyện anh chàng đó với em. Em về bảo mẹ hôm nào có thời gian đến đây nói
chuyện với chị!”.
Diêu Ngạn mỉm cười: “Được ạ! Em về sẽ nói ngay với mẹ!”.
Về đến nhà, cô khéo léo gợi chuyện nói với bà Diêu. Bà mừng ra mặt: “Chuyện này
được đấy! Mấy hôm nữa để mẹ đến nhà máy xem thử. Nêu đúng là vậy, mẹ sẽ dò hỏi
ý tứ chị con”. Bà hỏi Diêu Ngạn lấy được bao nhiêu tiền lương, Diêu Ngạn rút sổ
tiết kiệm ra nói: “Cũng hơn ba trăm tệ nhưng tiền bảo hiểm xã hội hình như tăng
lên. Con gửi hai trăm tệ vào tài khoản tiết kiệm cho chị, thừa ra một trăm tệ
lát nữa đưa chị dùng, phòng khi cần thiết”.
Diêu Yên Cẩn không biết phân biệt tiền nhưng lại là nô lệ của đồng tiền, cô rất
thích ôm ống tiết kiệm trong người. Cô rất hay mua mấy món trang sức giá rẻ. Bà
Diêu kiếm soát tiền lương của cô, cố giúp cô gửi nhiều tiền nhất có thể vào
ngân hàng.
Đến giờ ăn tối, Diêu Yên Cẩn nhận tiền, cất vào túi. Cô tỏ thái độ bất mãn:
“Tiền lương ít quá! Chị nghe nói chị có thể giúp nhà máy của họ tiết kiệm rất nhiều
tiền thuế, đừng lấy ít như vậy!”.
Diêu Ngạn cảm thấy không bằng lòng, cô im lặng ăn cơm.
Chớp mắt một cái đã tới thứ Hai đầu tuần. Gà trống vừa cất tiếng gáy, Diêu Ngạn
choàng tỉnh, thức dậy đánh răng rửa mặt, vào bếp làm điểm tâm, rồi cầm túi xách
ra khỏi nhà.
Đi bộ từ nhà đến khu khai phá mất ít nhất một tiếng đồng hồ, Diêu Ngạn xem như
để bản thân tập thể dục. Cô đến nhà máy nước giải khát vừa đúng giờ làm việc.
Phòng nhân sự đã có nhân viên làm việc. Trông thấy Diêu Ngạn, người kia lật tập
hồ sơ, gật gù nói: “Đúng đúng, phòng nghiên cứu trên tầng năm, cô tự lên đi”.
Công ty nước giải khát mà Diêu Ngạn làm việc chuyên sản xuất nước ép và cô đặc
nguyên liệu làm từ trái cây, phần lớn tiêu thụ tại châu Âu, số còn lại xuất
sang Đông Nam Á. Ở đây rộng bốn trăm mẫu đất(*), nhà máy và tòa nhà văn phòng
cùng nằm chung một khu. Công ty này là doanh nghiệp đứng đầu huyện, tất nhiên
nó cũng có niềm kiêu hãnh riêng.
(*) Ở Trung Quốc, một mẫu đất bằng khoảng 667m2, 16 mẫu tương đương với 1
hecta. (Mọi chú thích là của người dịch).